“Someone like that, they must be a genius or a certified crazy”
Mình mới chỉ xem xong Fyre và không có nghiên cứu gì nhiều thêm. Tất cả những gì mình viết ở đây chủ yếu dựa trên kinh nghiệm.
FYRE là gì và tại sao mình lại viết về nó?
Fyre là tên một Music festival được tổ chức bởi Billy McFarland, nhằm mục đích tạo một event đánh tiếng cho app booking người nổi tiếng của anh ta. Tầm nhìn của dự án thì rất lớn, nhưng đến lúc thực thi thì nó là thảm hoạ. Vision của nó to tới nỗi, nếu bạn ước một lần được đến Coachella thì hãy mơ gấp 5 lần như thế để hình dung ra Fyre.
Sau khi mình xem phim tài liệu Fyre trên netflix, mình thấy thấm vl. Vì nó có đủ những yếu tố giống với chuyện mình đã trải qua ở RYSE: 1 tầm nhìn tham vọng, 1 lãnh đạo thuyết phục, 1 đội hình tài giỏi và một rổ vấn đề bị phớt lờ.
Cắt ngang đi chuyện ở RYSE là gì, mình nghĩ mình spam về nó hơi nhiều rồi. Mình nên viết cái gì cảm thấy có ích cho mọi người một chút. Nên mình sẽ thử list mấy topic cần trao đổi ra đây.
- Làm thế nào để một tầm nhìn tham vọng trở thành một sự thực thảm hoạ, nó đã hoạt động như thế nào?
- Ai là Billy và cách nhận ra họ?
- Vậy thì mình nên làm gì bây giờ để không tạo ra một Fyre thứ 2?
1. Công thức tạo ra một thảm hoạ
Thảm hoạ mình nhắc tới ở đây, không chỉ là một sự thất bại, mà nó phải kèm thêm những từ ngữ chỉ mức độ, kiểu “epic”, “one of a kind”. Vì nó là sự thất bại của một tầm nhìn vĩ đại, mà nếu tầm nhìn đó thực sự trở thành hiện thực, nó sẽ là thứ tuyệt nhất từng xảy ra trong lịch sử. Bất cứ ai khiến nó thành công, họ sẽ có một trải nghiệm để đời, có khi là hoàn thành luôn lẽ sống của cuộc đời. Và chúng ta có yếu tố đầu tiên trong công thức, đó là tham vọng.
Tham vọng này lại không giống như những tham vọng bình thường khác, như kiểu “tôi sẽ trở thành tỷ phú trước 30 tuổi”, hoặc “tôi sẽ tỏ tình và cưới được cô ấy trong năm nay”. Để tham vọng này trở thành thảm hoạ, nó phải được xuất phát từ một con người tài giỏi và có tầm nhìn. Họ tài giỏi, họ có tài xoay xở, nên họ quen thuộc với các tình huống chưa ai làm như “tham vọng”. Lối tư duy của họ là, tôi là con người giải pháp, tôi sẽ làm được. Thứ 2, họ có tầm nhìn, họ biết họ muốn gì (mình chỉ dừng lại ở chữ “muốn” thôi nhé). Họ có thể tưởng tượng ra sản phẩm, kết quả của họ sẽ hoạt động ra sao (hoạt động ra sao chứ chưa chắc đã đúng nhé). Và để một người có thể biến tầm nhìn của họ thành sự thật, họ cần có năng lực thứ 3, khả năng thuyết phục. Viễn cảnh được vẽ ra rất rõ ràng, chi tiết và đầy màu hồng. Họ chủ động ý thức được việc khó nhắn là gì và đưa ra giải pháp. Nhưng có một vấn đề, người lead này show ra những vẫn đề khó có thể giải được và che đậy những cái khó cố hữu mà chưa có giải pháp. Vì thế mọi người vẫn sẽ follow, dù có hơi chút suy nghĩ. Cái suy nghĩ đó sẽ biến thành sự động viên, rằng cái khó rồi nó sẽ ló ra cái khôn thôi.
Bởi chính một leader đầy tầm nhìn và tính thuyết phục như thế, một dream team được thành lập. Những cá nhân dưới chướng của leader này chắc chắn không phải người kém cỏi. Xem FYRE, mình thấy họ là những con người rất trách nhiệm. Họ liều lĩnh những cũng sẵn có khả năng xử lý tình huống và tràn đầy năng lượng. Năng lượng này lại còn được tiếp sức bởi leader, người luôn giữ tinh thần lạc quan. Cái tầm nhìn này là một thứ gì đó rất kích thích, vì họ tin, nếu làm được, nó sẽ rất gì và này nọ, một thứ đáng để kể lại cho con cháu hay bất kì ai họ gặp. Ôi mẹ ơi nghĩ đến thôi đã máu lắm rồi.
Nhưng nước sốt cuối cùng cho món ăn thảm hoạ là đây, sự không minh bạch. Các vấn đề của FYRE luôn bị che đậy, các dấu hiệu cho thây dự án nên dừng lại bị phớt lờ. FYRE có một dự án đại nhạc hội to đến như thế, nhưng lại chỉ đặt deadline cho nó có đúng 2 tháng, trong khi một sự kiện như vậy thường phải khởi động trước ít nhất 12 tháng. Nhưng ok thôi, vì lead nói họ làm được, họ có tiền. Team thực thi này giỏi đến nỗi, khi họ tung chiến dịch quảng bá đầu tiên ra, nó đã trở thành một hiện tượng mạng, vé đã bán hết chỉ sau 48 tiếng. Báo chí thì đưa tin rầm rộ. Cái kết quả ban đầu đạt được này, là thực sự do họ đã rất giỏi, nhưng họ lại mải giỏi bán tầm nhìn chứ sản phẩm thì thực sự chưa có.
Và đến lúc thực thi thì toang, một chiếc đảo bé tí có khi chỉ phục vụ nổi 600 người, thì lại đi bán cho 6000 người. Họ list trên mạng một loạt sản phẩm, lợi ích cực sang với giá trên trời, có khi lên cả hàng tỷ, nhưng lại chưa chuẩn bị gì cho nó. Một nhạc hội được tổ chức trên đảo, nhưng nguồn nước, thức ăn không đủ, lại còn cả thiếu chỗ đi vệ sinh, và cuối cùng thiếu chỗ ở. Thiếu đến mức nhân viên họ biết rằng nếu có diễn ra, sure là 350 con người sẽ không có chỗ để ở, chứ chưa nói đến một cái lều tạm để chui vào ngủ qua đêm. Trời thì nóng và muỗi. Nhưng họ vẫn cứ làm, vì leader của họ bằng một cách nào đó, vẫn luôn giữ được thái độ bình tĩnh và lạc quan, và anh ta vẫn xoay xở được. Team này nói k làm được thì anh ta tìm một team khác nói làm được. Một vấn đề được giải quyết thì mọi người nhìn đó mà làm gương, để cố gắng giải quyết vấn đề của mình. Có một cái mà luôn giúp mọi người cố gắng đến phút cuối cùng, đó là họ luôn thấy người leader chưa bao giờ sẵn sàng để bỏ cuộc. Họ tin vào lead của họ, họ rất tin, đến mức sẵn sàng đánh đổi, đặt cược những thứ có giá trị của bản thân vào để biến ý tưởng thành hiện thực. Vì họ nghĩ sẽ chẳng bao giờ họ có gặp một ai can đảm và bao quát như người leader này. Những người ở FYRE mỗi người đều có sự hi sinh của mình, không ai an toàn cả, sẵn sàng chậm lương, tự bỏ tiền túi, hoặc sẵn sàng thổi cu chỉ để dự án thành công. Trời mẹ ơi, một team siêu trách nhiệm, lại còn giỏi. Mình sure nếu bạn đã gặp thất bại thảm hại, bạn sẽ tiếc, vì với một đội như thế này, đáng nhẽ ra nó sẽ làm được.
Mình hay ví những dự án kiểu này như một chiếc xe cà tàng không phanh. Đúng là phanh sẽ chẳng cần thiết nếu đích đến của bạn rõ ràng và bạn có một lộ trình ngon lành cho nó, con đường trải nhựa bóng mượt và không ai cản trở bạn. Nhưng một dự án sẽ hiếm khi hoàn hảo như thế, khi mà lại còn đi một con đường chưa ai làm. Gồ ghề, ổ gà sẽ khiến chiếc xe cần được tạm dừng để chỉnh sửa, thay mới thiết bị cho phù hợp. Nhưng leader của chiếc xe đã tháo cái phanh ra để thúc mọi người rằng “sẽ không có thời gian để trì hoãn, hãy tiến lên đi. Đúng là cách tiếp cận này vẫn có khả năng thành công, và đã thành công, nhưng dành cho những dự án độ khó hơn bình thường một chút thì sẽ là phù hợp nhất. Vì nó sẽ đưa mọi người ra khỏi vùng an toàn, giúp họ vượt qua rào cản bản thân để phát triển tốt hơn. Lí thuyết là vậy, rất hay, nhưng những vụ to lớn như thế này, vùng an toàn đã bị triệt tiêu. Những con người kia phải đánh đổi bước ra, dồn hết sức lực của mình để hi vọng sau khi nó thành công, họ sẽ được ôm thành quả và trở về vùng an toàn của mình để chữa lành. Sự lạc quan, khi bị lạm dụng quá đà, sẽ thành cái nhân tố quyết định cho thảm hoạ.
Những thảm hoạ lớn rất ít khi xảy ra, vì ít khi sự tham vọng được biến thành hành động. Nhưng một khi nó đã có đủ lead, đủ người, đủ ý tưởng; thì hoặc nó sẽ thành hiện tượng thành công nhất mọi thời đại, hoặc sẽ thành cục shit lớn nhất mọi thời đại. Những người đã tham gia họ nghĩ rằng đó là một sự đánh cược công bằng. Khi bạn là một thành viên của team này, bạn sẽ nghĩ cái bạn đánh đổi, so với người lead đang đánh đổi, không đáng gì cả. Bạn chỉ đang có hi sinh một phần nhỏ xíu so với cái mà anh ta/cô ta đang hi sinh thôi. Nhưng mà sự thực nhiều khi rất phũ phàng, họ đúng là nhìn có vẻ đang đánh cược rất nhiều, có thể được biểu hiện như (họ đang vay nặng lãi, phải thế chấp này nọ v.v……) nhưng thực tế họ giỏi xoay xở, nên họ sẽ có đường lui an toàn. Còn bạn không biết, bạn nghĩ họ liều, nên bạn liều theo mà không có gì dự phòng. Thực tế cái họ đem ra thế chấp, là chính bạn, là chính đội ngũ đang tin tưởng chính người leader. Khi mọi thứ đổ bể, sẽ không có một sự bảo vệ hay chịu trách nhiệm nào đó từ leader cả. Mà thay vào đó, leader sẽ nói rằng, mày tham gia cùng tao, thì mày phải chịu trách nhiệm cùng tao chứ.
Thảm hoạ khi xảy ra, sẽ để lại rất nhiều sang chấn cho đội ngũ đầy trách nhiệm kia. Họ trách bản thân không đủ giỏi để khiến nó thành công. Họ cảm giác họ đang lừa khách hàng, lừa đối tác, họ cảm giác họ là kẻ lừa đảo. Họ trách bản thân nhiều, thương leader của họ cũng nhiều. Lúc này sẽ có những người tỉnh ra và kiểu “ôi đm lead như l, nói mãi rồi đéo nghe, giờ toang cơ”. Còn những người khổ nhất thì lại kiểu “tiếc quá bọn mình đã không làm được, do mình bất tài vô dụng”. Những bạn khổ kia sẽ được an ủi phần nào nếu như người lead kia chịu hối lỗi, hoặc người ta thấy họ khổ tâm thật sự. Nhưng không, với FYRE, Billy tìm cách comeback bằng một idea startup khác, tại một penthouse lộng lẫy nào đó ở NewYork, trong khi mọi người nghĩ rằng anh ta đang rất buồn và phải về sống chung với bố mẹ do hết tiền. Và lại là một startup theo đúng công thức như thế, kéo người giỏi vào, một ý tưởng hay, bán được, nhưng lại là dựa trên một sản phẩm ảo không thực thi nổi. Chỉ có những thước phim thể hiện bộ mặt thật của Billy, những con người hi sinh kia mới thật sự tỉnh ra rằng, họ đã đặt cược sai hoàn toàn. Và không còn cách nào nghĩ tốt về người leader kia nữa.
Nhiều người đã có thể gặp cảm giác này. Rất tôn trọng một người, nể phục một người, họ đối xử với ta bằng cách đưa ta ra khỏi vùng an toàn, ép ta phải cố gắng. Ta tin đó là điều tốt cho ta, ta tin đó không phải là sự lợi dụng. Ta hi sinh cho họ rất nhiều, vì ta nghĩ sự hi sinh của ta không bằng nổi cái móng tay cho sự hi sinh của họ. Trước họ, ta thấy ta nợ họ nhiều, nên ta phải cố gắng hơn nữa để được nhìn thấy họ vui vẻ, hạnh phúc. Đó có thể là dấu hiệu khi bạn đang bị thao túng, hay manipulate bởi một bậc thầy thao túng. Chuyện sẽ không chỉ xảy ra ở một dự án kinh doanh, mà có thể là một dự án xã hội như tình yêu, hôn nhân. Viễn cảnh người đó vẽ ra sẽ làm mờ mắt bạn, bạn se cố gắng hết sức mình để biến viễn tưởng thành sự thực, và khi nó vỡ, bạn thoát ra rồi, bạn vẫn thấy tiếc thương cho người đã dẫn dắt bạn đi. Nhưng hãy nhớ kiểm tra rằng, liệu có thực sự họ đang hi sinh nhiều như thế? Liệu họ có backup an toàn, không như bạn, chả có gì thêm nữa để đánh đổi.
2. Vậy liệu bạn có đang ở trong một dự án thảm hoạ? Làm thế nào để biết ta đang theo một nhà lãnh đạo đáng ngưỡng mộ hay là Billy?
Nếu ai đã trải qua chuyện như mình rồi, thì chắc bạn sẽ không cần đọc phần này. Còn với những bạn nào đang có nhiều hoài bão, đang cảm thấy stress vì những rủi ro mình đang gánh vác. Đang hi sinh một tỉ lệ giá trị của bản thân (có thể là của cải, sức lực, thời gian, niềm vui) để cố gắng hoàn thành một khát vọng nào đó. Thì có thể bài này bạn sẽ cần. Mình không ở đây để thuyết phục bạn dừng lại, mình tin bạn vẫn đang rất tin vào dự án của mình. Mình cũng đâu thể khẳng định dự án của bạn sẽ fail. Nhưng nếu sau có fail, hãy nhớ lấy bài này bạn đã đọc, để nghiệm lại, để có thể tìm lại chút bình yên trong lòng mình, thay vì dằn vặt. Mình sót bạn lắm.
Điều đầu tiên, hãy tìm kiếm sự minh bạch. Nếu tổ chức, hoặc dự án bạn tham gia không đủ độ minh bạch, hãy cảnh giác. Những người lead sẽ lấy cớ rằng thông tin này không phải việc của bạn, hoặc nó là tài liệu bí mật cần được giữ kín. Một dự án lớn, mà tham vọng chưa từng có, thì sẽ không có chỗ cho sự che đậy ở đây. Các bạn đang lái một chiếc xe đi vào một con đường chưa ai đi, vậy sao phải dấu xem chiếc xe có bị hỏng hóc hay không ổn phần nào. Thiết kế của chiếc xe, khả năng của nó phải được thể hiện ra cho toàn bộ team. Để mọi người cần ý thức được rằng nếu hành động của họ là như thế này, thì chiếc xe liệu có gánh được không. Thay vì chỉ tin tưởng vào người leader nói rằng, chiếc xe này sẽ chạy tốt. Chỉ có thể họ lo ngại rằng, nếu bạn biết điểm khuyết tật của chiếc xe, bạn sẽ dừng lại, và họ sẽ mất đi một người tài giỏi.
Thứ hai, hãy cảnh giác với những người nói “tôi không xem “không thể” là một lựa chọn”. Cái này là do mình đúc kết qua kinh nghiệm, nhưng thấy nó hợp lý. Không phải tất cả những người nói câu này sẽ trở thành thảm hoạ, nhưng ai thảm hoạ đều đã nói câu này. Vì sao ư? Vì họ dám tiến thân, dám hành động, dám biến ý tưởng thành sự thật, phải có thì nó mới thành thảm hoạ. Còn không thì nó chỉ là mọt ý tưởng thành công trong đầu của một cá nhân nhút nhát nào đó. Ai nói câu này, hoặc là một thiên tài, hoặc là một kẻ điên. Làm kẻ điên đã khó, làm thiên tài đã khó hơn nhiều. Nếu như một người nói câu này, đáng để ngưỡng mộ, là khi họ luôn luôn tìm cách bảo vệ đồng đội của mình, họ luôn có backup plan cho đồng đội nếu đồng đội fail, họ sẽ ôm trách nhiệm của chính họ mà không làm liên luỵ đến mọi người. Còn dấu hiệu của Billy, là khi họ cố gắng kéo bạn vào đặt cược, đặt cược những ván cược cực khó. Làm cho bạn cảm giác bạn không có đường lui, không còn lựa chọn nào khác ngoài đi tiếp. Họ sẽ tháo phanh xe, thay vì lắp thêm túi khí và thiết bị bảo vệ bạn nếu như chiếc xe kia gặp nạn.
Ranh giới để nhận biết rất mong manh. Và người như Billy, nếu ra được sản phẩm tốt, thì lại sẽ không bao giờ xấu như thế được, Billy không xuất phát ý tưởng như một vụ lừa đảo, anh ta có một phần nào đó tin rằng nó sẽ thành sự thực. Anh ta vẫn nghĩ rằng sẽ có cách giải quyết được vấn đề, và sẽ che giấu vấn đề cho đến khi chúng được giải quyết. Những con người như vậy, ở một mức độ nào đó, vẫn có phần đáng ngưỡng mộ. Vì họ vẫn là người giỏi, có tài xoay xở tốt. Nếu bạn tiếp xúc với họ không quá sâu, bạn vẫn sẽ có thể phát triển được bản thân mà không làm tổn thương chính mình. Họ có nguồn năng lượng mạnh mẽ, cảm tưởng như vô hạn, thái độ không bao giờ gục ngã. Một điều rất đáng để học hỏi.
Mình đã gặp nhiều người bị sang chấn sau những cú thất bại, trong sự nghiệp, tình cảm, học hành. Điểm chung là họ oán trách chính mình, vì đã làm cho người khác thất vọng. Nhưng hãy nhớ rằng, người bạn cần chịu trách nhiệm lớn nhất, là chính bạn. Đừng để chính bản thân mình bị tổn thương thay cho người khác. Mình vẫn còn nhiều hoài bão về startup, nhưng mình biết mình sẽ không thể lôi mọi người đánh liều cùng mình được. Mình sẵn sàng chấp nhận để bạn đi nếu mình không thể cover khó khăn cho bạn được, mình sẽ phải cố gắng nhiều hơn, thay vì kì vọng ở bạn hi sinh nhiều hơn. Cái bạn cho đi là tự nguyện, và nếu bạn lăn tăn về cái bạn cho đi, dù chỉ 1 gợn thôi, 1 giây hay 1 tích tắc thôi thì xin đừng, xin đừng bước tiếp. Nếu có tiếp tục, hãy giữ cho mình một lựa chọn an toàn, để nếu có ngã, cũng đỡ đau hơn. Mình rất sợ trở thành Billy, mình đã rất ám ảnh liệu mình có đang lợi dụng những người đang hi sinh cho mình hay không. Kể cả ngay khi nói câu này, cũng không có nghĩa mình sợ nên mình sẽ không trở thành Billy, vì nếu dù mình không nói ra, mà bạn lại tự nguyện hi sinh rồi làm khổ chính bản thân mình, thì chắc chắn mình đang lợi dụng bạn rồi. Nên là nếu sau có làm cùng mình, nếu như mình không giữ được lời hứa, hay đòi hỏi gì thêm cái chúng ta đã bàn ban đầu, thì hãy cứ xin out, mình sẽ không van nài mà cảm ơn bạn, cảm ơn đã cho mình tỉnh ra.
Dù dự án có toang to cỡ nào, bạn đã làm hết sức của mình rồi, không có gì bạn có thể làm thêm được nữa. Nếu bạn biết tâm bạn vẫn mong mọi người ổn, và bạn cố gắng đem điều đó thành sự thực, vậy bạn đã là người tốt rồi. Thế giới vẫn cần có tài năng của bạn, còn rất nhiều người ngưỡng mộ và không oán trách bạn, nên buồn một chút thôi, nhanh chậm cũng được. Những hãy nhớ rằng mình mong bạn bước tiếp, bạn đã sống thì bạn xứng đáng được nở nụ cười trên môi mỗi ngày, bạn xứng đáng được niềm vui vì những cố gắng của bạn. Ngã xe thì đau thật đấy, nhưng nhièu người sẽ rất sẵn lòng nghe sự sống sót của bạn, để họ không phải trèo lên một cái xe như bạn nữa. Cố lên nhé.